“Tháng Tám mùa Thu đã về xanh mắt biếc
Cơn mưa ngập ngừng gieo hạt nhớ lên ai
Sân trường xao xác tiếng ve đượm buồn ở lại
Những mầm xanh nhu nhú lại bắt đầu”.
Thu nơi đây, thu quê không rang rỡ kiêu sa mà giản dị, tinh khôi. Tinh khôi ánh mắt học trò, tinh khôi màu áo trắng học trò, tinh khôi những ước mơ....Biết thu thật giản đơn, biết mùa thu đến rồi mùa thu sẽ đi. Biết vậy mà lòng vẫn chênh chao trước những vần thơ gọi về từ những xa xăm, lãng đãng trước những bông may đầu mùa...
Có hoa sữa rồi em ạ!
Phố về trong ngõ ngủ ngoan
Nếu em ngoái đầu nhìn lại
Tóc xanh vương má trăng tròn.
Trả nghĩa vầng trăng làm rách cánh buồm
Tím một chiều chim én
Em đừng nhìn anh kiêu hãnh
Mùa Thu đến rồi đi…
Làm sao giấu được nỗi niềm với mùa thu. Trong trăm ngàn giọt mưa thu li ti, lách tách, rồi cũng có khi ào ạt, có một giọt kí ức, có một giọt bâng khuâng,,,,Nhớ!