Điều khiến một giáo chủ nhiệm cảm thấy ấm lòng nhất không phải là những điều to tát, mà chính là sự gần gũi và tình cảm trong trẻo mà học trò dành cho thầy mỗi ngày. Đó là những lời chào mỗi khi thầy bước vào lớp, những gương mặt rạng rỡ sau giờ ra chơi, hay những câu hỏi giản dị mà chân thật: “Thầy ơi, sao em chưa có người yêu?”, “Thầy ơi! Idol ơi!”... Chính những điều nhỏ bé ấy lại tạo nên những yêu thương rất lớn.
Có những lúc thầy đứng trước lớp chỉ để nhìn các con học bài, tự cười để thấy hạnh phúc. Nhìn từng học trò chăm chú làm bài, tự nhiên cảm thấy lòng nhẹ đi sau bao bộn bề. Các con hồn nhiên, thật thà và luôn biết thể hiện sự quan tâm theo cách rất riêng: một ly nước đặt lên bàn khi thấy thầy giảng nhiều; những lời chúc, những món quà nhỏ xinh xinh, hay những tiếng cười trong trẻo khiến căn phòng học bừng sáng. Mỗi khoảnh khắc như thế đều khiến thầy thêm yêu nghề, yêu lớp, yêu những tháng ngày cùng nhau.
Những lúc các con mạnh dạn kể cho thầy nghe chuyện buồn vui, nhờ thầy giải đáp một vấn đề, hay đơn giản chỉ là hỏi xem thầy nghĩ gì về đội bóng mà lớp đang theo dõi… thầy hiểu rằng mình đang được các con tin tưởng. Và sự tin tưởng ấy là món quà quý nhất mà một giáo viên chủ nhiệm có thể nhận.
Thỉnh thoảng, giữa những ngày bận rộn, thầy tự hỏi điều gì khiến mình luôn háo hức bước vào lớp mỗi sáng. Rồi câu trả lời lại đến rất tự nhiên: đó là vì thầy biết nơi ấy có những học trò đang cố gắng từng ngày, những gương mặt đáng yêu đang mong được thầy hướng dẫn, và một tập thể mà mỗi thành viên đều mang lại cho thầy cảm giác thân thuộc.
Được đồng hành cùng các con, được thấy các con trưởng thành từng chút một — đó là niềm tự hào của thầy. Có thể sau này mỗi người sẽ đi một con đường khác nhau, nhưng hình ảnh những ngày thầy trò 7C1 bên nhau sẽ luôn là một phần ký ức đẹp, bởi nó được tạo nên từ những điều rất chân thật, rất trong sáng và đầy yêu thương.