Tháng tám mùa thu, bắt đầu cho những buổi tựu trường, cũng là khi những cơn mưa dông theo về. Mưa dông không ngớt. Những cơn mưa ấy để lại cho tôi nhiều nỗi nhớ. Tiếng mưa ầm ào mà bình thản, thờ ơ trước bao đôi mắt thích thú của tuổi học trò. Tiếng cười nói nô đùa hòa trong tiếng gió, tiếng gió lẫn trong tiếng mưa, tiếng mưa lẫn trong những ánh mắt trong veo.
Nhớ về trường cũ, lòng tôi còn còn thổn thức nhớ thương bao gương mặt thầy cô, bạn bè. Những cái tên, những gương mặt thân thương vẫn còn mới nguyên trong nỗi nhớ. Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười. Những ánh mắt, những nụ cười ấy luôn sống trong tâm trí tôi.
Màu hoa bằng lăng còn sót lại tím nhạt, thưa thớt, như thì thầm nói lời chia tay mùa cũ. Đứng bên ngôi trường mới nhìn về ngôi trường cũ nơi mà ngày xưa đã là cả thế giới của chúng tôi. Tôi không nghĩ có một ngày tôi lại nhìn sang trường cũ mà lòng lại khắc khoải như thế! Giữa đôi bờ nhớ thương bây giờ là những kỉ niệm ngọt như chính tuổi thơ của chúng tôi vậy!