“Dưới ánh hào quang của mặt trời, không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Đó chính là tâm huyết của tôi, từ khi còn nhỏ tôi đã nuôi dưỡng cho mình niềm đam mê cháy bỏng, mong ước trở thành một giáo viên đích thực.
Từ khi còn nhỏ, tôi luôn thích làm cô giáo trong những trò chơi đóng vai với bạn bè. Tôi yêu cảm giác cầm phấn, bút và viết những dòng chữ lên bảng. Việc truyền tải kiến thức mới và bổ ích cho người khác luôn tạo cho tôi niềm vui mãnh liệt. Tình yêu và đam mê với nghề giáo dần lớn dần trong tôi. Tôi không chỉ ấp ủ ước mơ trở thành một giáo viên mà còn cố gắng không ngừng để trau dồi tri thức và nâng cao đạo đức và nhân cách. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã sẵn sàng đối mặt với những khó khăn và thách thức trên con đường chinh phục niềm đam mê này.
Ngày ra trường cũng đến. Những bài giảng thực sự bắt đầu. Với đam mê và tình yêu trẻ thơ, bảng đen phấn trắng tôi đã đi qua bao ngày tháng mà không bao giờ nghĩ đến những khó khăn của bản thân. Rồi những khó khăn chất chồng! Những trái ngọt đầu tiên trong nghề đã nở. Những HSG các cấp, những giấy chứng nhận, những phần thưởng...Hạnh phúc trào dâng.
Ngày nay, công nghệ và trí tuệ nhân tạo ngày càng tiến bộ. Có những công cụ như “Chat GPT” có thể giải đáp mọi thứ, thậm chí viết một bài văn hoàn chỉnh. Tuy nhiên, tôi tin rằng không có công cụ nào có thể thay thế được người giáo viên. Người thầy không chỉ dạy chữ và tri thức, mà còn biết quan tâm, chăm sóc và yêu thương học sinh bằng trái tim và lòng bao dung. Giáo viên không chỉ là người dạy đường, mà còn là người đánh thức tiềm năng của học sinh, là người dẫn đường để các em tự tin khám phá và sáng tạo.
Một lần, trong tiết học một học sinh nam đang làm bài trên bảng thì quay ra nới với tôi rằng: “Thưa thầy! Sau này em sẽ làm thầy giáo.” Một niềm vui trào giâng. Tôi không nói gì mà chỉ nhìn em nở một nụ cười hạnh phúc!