Hai mươi năm làm nghề giáo, đủ để đi qua những mùa phấn trắng, đủ để thấm thía những vui buồn của một người thầy, nhưng cũng vừa đủ để hiểu rằng: điều giữ mình lại với nghề cho đến hôm nay không phải là danh hiệu hay thành tích, mà chính là tình yêu – yêu nghề, yêu trẻ và yêu những con người đã đồng hành cùng mình trong suốt quãng đường ấy.
Mỗi mùa 20.11 về, lòng lại lặng đi một chút. Không phải vì tuổi nghề đã dài, mà vì ký ức bỗng ùa về. Nhớ những giờ đứng lớp đầu tiên, chân tay còn vụng về mà tim thì đầy nhiệt huyết. Nhớ những buổi tối miệt mài soạn bài, lo lắng cho từng tiết dạy sáng mai. Nhớ những thế hệ học trò đã đi qua – những gương mặt hồn nhiên, cố chấp, tinh nghịch, chăm ngoan, mỗi em một tính cách, mỗi em để lại một dấu ấn thật riêng trong lòng người thầy.
Hai mươi năm đủ để chứng kiến nhiều lớp học trò lớn lên, đủ để nhận ra rằng niềm vui của người thầy không nằm ở những lời chúc thật đẹp, mà nằm ở khoảnh khắc gặp lại học trò cũ, thấy các em trưởng thành, sống tử tế, sống có ích. Chỉ một câu nói “Thầy ơi, thầy còn nhớ em không?” cũng đủ khiến bao vất vả năm tháng tan đi.
Mùa yêu thương này, muốn gửi lòng biết ơn sâu sắc đến các thế hệ thầy cô đi trước – những người đã truyền cho thầy tình yêu nghề từ những ngày còn là cậu sinh viên chưa nhiều trải nghiệm. Nhờ họ mà hiểu thế nào là kiên nhẫn, là bao dung, là đặt trái tim vào từng tiết dạy. Và cũng luôn biết rằng không có sự dìu dắt của họ, thì khó có thể đi trọn hai mươi năm với tất cả sự tận tâm như hôm nay.
Xin dành lời cảm ơn chân thành đến những bậc phụ huynh đã đồng hành qua từng bước trưởng thành của các con. Sự tin tưởng, sự chia sẻ và cả sự động viên từ phụ huynh chính là điểm tựa để thầy có thêm nghị lực vượt qua những khó khăn của nghề. Mỗi cuộc trò chuyện chân thành, mỗi ánh mắt gửi gắm con em mình đều khiến người thầy cảm thấy như mình đang làm một công việc ý nghĩa.
Và sau cùng, xin muốn gửi đến các em – những học trò nhỏ bé, cả cũ lẫn mới – lời cảm ơn sâu sắc nhất. Các em chính là lý do để cố gắng mỗi ngày, là động lực để thầy tiếp tục hoàn thiện bản thân. Nhờ các em mà hiểu được rằng làm giáo viên không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà là đồng hành, là thấu hiểu, là trao đi sự tin tưởng và nhận lại những tình cảm chân thành.
Hai mươi năm trôi qua, nghề giáo đã mang đến nhiều điều: niềm vui, sự trưởng thành, những kỷ niệm không bao giờ phai. Vẫn muốn tiếp tục đi tiếp, tiếp tục đứng trên bục giảng, tiếp tục lắng nghe tiếng gọi “Thầy ơi” mỗi ngày. Bởi đó là hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng nhất trong cuộc đời người thầy.
Nếu bạn muốn thầy giáo này nhắc cụ thể đến một lớp, một kỷ niệm hoặc viết theo phong cách trang trọng – báo tường – bài diễn văn, mình có thể chỉnh lại cho phù hợp nhé!